Loading

Tự sự...

Ngày xưa đọc "Kiếm hiệp", thường thấy có câu "Đời người như bóng câu qua cửa, như lá rơi bên thềm." nhưng cũng không có cảm giác gì mấy...
Đến nay, ngoảnh lại đã thấy mình gần đến đỉnh đồi... Và nhất là sau khi một người anh rể ra đi, bỏ lại chị một mình... ta mới nhận thấy cuộc đời này ngắn ngủi thật! Thôi thì hãy dành cho nhau những yêu thương nồng nàn..., kẻo... một sớm mai thức dậy... không còn người để nói lời yêu thương.... Ơ thật ra thì câu thơ này là :

"Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy.
Ta được thêm ngày nữa để yêu thương"

Kahlil Gibran, nhà văn Nguyễn Nhật Ánh dịch
Nhưng ta lại nhìn đời theo 1 hướng hơi bi quan 1 chút:

Ta sợ lắm 1 sáng mai thức dậy .
[Ta] không còn người để nói lời yêu thương.
Và mượn câu hát "cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ..." của NS Trịnh Công Sơn để đặt tên cho blog này cũng là để tự nhắc nhở mình...

0 bình luận:

Hãy làm giàu nhận xét của bạn bằng những smiley này:
:)) ;)) ;;) :D ;) :p :(( :) :( :X =((
:-o :-/ :-* :| 8-} :)] ~x( :-t b-( :-L x( =))
Không cho phép có nhận xét mới.

Mọi hình ảnh, bài viết trên blog "Vì cuộc đời đó có đâu mà hững hờ" thuộc về Sanipriya®.
Vui lòng liên hệ tác giả nếu muốn sử dụng những hình ảnh đó.