Đời người như bóng câu qua cửa, như lá rơi bên thềm. Ngoảnh lại đã thấy mình gần đến đỉnh đồi... hãy dành cho nhau những yêu thương nồng nàn..., kẻo... một sớm mai thức dậy... không còn người để nói lời yêu thương....
Mọi hình ảnh, bài viết trên blog "Vì cuộc đời đó có đâu mà hững hờ" thuộc về Sanipriya®.
Vui lòng liên hệ tác giả nếu muốn sử dụng những hình ảnh đó.
Hiz, sao mợ Thảo lại xúc động đến vậy ạ ? Nhìn hình mà cứ muốn khóc theo :((
Trả lờiXóaTóc đen quá, mau lớn nhá tiểu công chúa :* !!!
Mai mốt chị Thanh có em bé là biêt liên hà.
Trả lờiXóa